Wednesday, November 7, 2012

Tự kỷ


Chẳng hiểu sao dạo này thấy mệt mỏi thế. 
Cuộc sống xung quanh cứ chạy vù vù, kéo mình theo, lúc nào cũng thấy vội, thấy thiếu thời gian.
Bắt tay vào làm việc gì là thấy đầu óc rối ren, không biết bắt đầu từ đâu, các bước đi thế nào, việc gì đang làm thì cứ dang dở mãi, nếu may mắn xong được một việc thì lại thấy việc sau đang chờ ngay cạnh.
Thần kinh hình như là căng thẳng hơn nhưng không làm mình phát điên mà làm mình ì lại, chán nản chẳng muốn động tay chân, chuyện nho nhỏ thì có thể cáu ngay được nhưng chuyện to to lại cứ thế càng to thêm, chẳng muốn giải quyết.
Những việc không như ý cứ nối tiếp nhau, hy vọng vỡ tan như bong bóng xà phòng, niềm tin đặt vào những điều ngớ ngẩn sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Ước gì đầu óc như cái tủ nhiều ngăn kéo, mỗi ngăn chứa một thứ, gọn gàng, tuần tự, không băn khoăn, không nghĩ ngợi, hết ngăn này sẽ đến ngăn kia. Ước gì một sớm mai ngủ dậy, mọi quyết định được đưa ra dễ dàng, bước tiếp đi hay dừng ở lại, làm điều này hay làm điều khác, không cần phải đắn đo, chọn lựa. Và ước gì sẽ có lúc đọc lại những dòng này, cười khẩy và tự hỏi sao có lúc mình đã yếu mềm đến thế :(




2 comments:

  1. stress vi cuoc song... den luc nay lai la" quẳng gánh lo đi và vui sống" rồi. rất khó nhưng lại phải học để làm thế mà chị.

    điều dễ dàng nhất là ngủ dậy 1 giấc, mọi thứ đã tự được giải quyết. nhưng không ai cũng được may mắn thế. chỉ còn lại là đối diện với vần đề thôi.

    mong la sớm đến lúc chị thấy những khó khăn lúc này chị đã vượt qua được:)(để cười khẩy, nhẩy?)

    ReplyDelete