Friday, September 13, 2013

Đi viện

Lâu lắm rồi con mới ốm đến mức phải vào viện.
Cứ nghĩ đến bệnh viện là đã thấy kinh rồi, nhất là các thiên thần áo trắng, đi ra đi vào thật đáng sợ.
Con sốt cao mãi không hạ, hai vợ chồng bàn nhau, cuối cùng quyết định:
1. Đi bệnh viện trung ương
Bệnh viện trung ương có tí quen biết, lại được thanh toán bảo hiểm, bệnh tình con mình cũng ko đến nỗi nặng, đến đây nói chung là sẽ có lợi .
Đến bệnh viện đã quá nửa đêm, bấm chuông gọi bác sĩ, y tá mặt ngái ngủ nhăn nhó đi ra hỏi: sao thế? sao chọn giờ đi khéo thế? sao không đi sớm hay để mai hẵng đi?
Hai vợ chồng nhìn nhau nhưng thôi cố gắng vì con đang sốt.
Bác sĩ ra hỏi và khám qua loa, quyết định truyền nước.
Bạn bé nhà mình rất ngoan, ngồi im, đưa tay cho cô y tá.
Chọc phát thứ nhất không được, phát thứ 2 không được, bác sĩ nhảy vào chọc tiếp phát thứ 3, may quá, mạch thông, nước rỏ tong tong.
Đêm rồi cũng qua, con cũng hạ sốt, nhưng bác sĩ y tá thì chả thấy đâu.
Đến sáng, y tá vào rút kim rồi bảo: bố làm trong viện mà phải mang con vào giữa đêm hôm, y tá ở đây con ốm chẳng ai phải mang đến viện, toàn ...tự truyền ở nhà!
Vợ chồng lại nhìn nhau, chán!

Được 1 ngày, con lại sốt cao, sốt ruột quá, hai vợ chồng lại quyết định mang con đi:
2. Bệnh viện tư nhân
Bệnh viện tư nhân chả quen biết gì, bảo hiểm không được chi trả, trình độ bác sĩ ý tá chả kém bên kia mỗi cái là tốn tiền nhưng bệnh con mình không phải là nặng nên chắc vẫn chịu được.
Vào viện y tá đón từ cửa, bác sĩ hỏi han nghe ngóng một hồi rồi bảo y tá dẫn lên khoa nhi truyền nước.
Con gái hôm trước mặc dù bị xiên lên xiên xuống hôm nay cũng vẫn ngoan, đưa tay cho cô y tá, nhẹ nhàng chọc phát ăn ngay, nước lại nhỏ tong tong. 
Cả đêm truyền nước, thỉnh thoảng y tá vào hỏi nhiệt độ, xem chai truyền. 
Nằm viện tổng cộng 4 ngày, cứ vài tiếng định kỳ y tá vào hỏi nhiệt độ, cho uống thuốc, hỏi bữa tới ăn gì, hỏi con có gì bất thường không... 
Con ốm vẫn vui vẻ chạy chơi, mình trông thấy thoải mái, người đến thăm thấy hài lòng, chẳng ai phàn nàn gì.

Kết thúc đợt ốm tệ hại nhất của con từ trước đến giờ, không phải dậy giữa đêm để sờ trán hay nhìn dây truyền nữa, chỉ còn tí nghĩ ngợi về bệnh viện công với tư.
Bệnh viện công trình độ thật đấy nhưng chắc chỉ dành cho những bệnh gì nặng nặng cần bác sĩ giỏi, cần mối quan hệ thân cận, cần tiết kiệm chi phí, cần sự chịu đựng to to nữa. Lần sau ốm sốt thông thường thì cứ làm tập tiền vào thẳng bệnh viện tư cho nó đỡ nhọc người, nhỉ?

3. PS: Trong lúc trông con trong bệnh viện, 2 vợ chồng nghe thấy giường bên cạnh có cuộc điện thoại ngọt ngào của 1 chị gái với 1 anh, nói chuyện nghề nghiệp gì đó, chị phân tích cho anh cái lợi cái hại, nhẹ nhàng, cặn kẽ...
Chồng quay sang: đấy, người ta nói chuyện với chồng ngon ngọt, dịu dàng thế, nói thế ai chẳng muốn nghe, chứ cứ lúc nào cũng quát tháo, lời lẽ đanh thép thì...
Giường bên: thôi em cứ nói với anh thế, còn tùy anh, anh cứ về hỏi...vợ anh xem vợ anh nói thế nào...
Chịp..

Sunday, August 11, 2013

Em Bông 5 tuổi

 



 Em Bông tròn 5 tuổi
mảnh sành cong của bố
năm sau vào lớp 1 chắc chẳng vác nổi cái cặp
nhưng sẽ không phải lo vụ bị các bạn bắt nạt, nhỉ?


Sunday, August 4, 2013

Happy feet







Lâu lắm lắm rồi mới quay lại với blog, ngồi ngoài sân, một mình, giữa trưa hè yên ả, lại nghĩ đến con đường mình đang đi. 
Cho đến giờ, đây vẫn là quyết định đúng đắn nhất của mình, từ bỏ con đường trở thành nhà khoa học để chuyển sang một nghề bấp bênh mà người ta vẫn gọi là nghề tự do, không nơi quản lý, không người đảm bảo. Nhưng mình quan niệm rằng: làm gì cũng phải làm cho tử tế, việc gì mình làm không cho kết quả tốt thì nên dừng lại, mà cũng đã cố gắng hơn chục năm rồi, dừng lại cũng chẳng có gì phải hối tiếc.
Thế nên giờ đây lại bắt đầu đi trên con đường mới, thấy vui vẻ hơn, nhẹ nhàng hơn, chẳng biết cái gì chờ mình phía trước nhưng mình vẫn sẵn sàng đón nhận, biết là muộn nhưng còn hơn chẳng bao giờ thay đổi
Ngày mai nắng sẽ lên!

Sunday, March 10, 2013

Ở nhà chủ nhật









Vào ngày chủ nhật, tất cả trẻ con ở nhà, chơi với nhau, bố mẹ có thời gian thảnh thơi ngồi cà phê một lúc, thế mà khi quay lại, mọi thứ tung tóe, nhà cửa ngổn ngang.
 Lại bắt tay vào thu dọn, sắp xếp để mai bắt đầu một tuần mới tất bật.


Và gái rượu của bố đã biết nhặt rau giúp mẹ!
xxx

Giảm cân (tiếp)

Tính đến hôm nay, sự giảm cân đã được 16 ngày, trong đó có 5 ngày quên uống nước bí. Trèo lên cân thì thấy mới giảm được 0.5kg, coi như chưa giảm cái gì. Tuy nhiên quần mặc thấy có rộng bụng hơn chút, chắc do sáng sáng đi bộ. Có lẽ mình nên hạn chế hơn nữa đồ ngọt, cà phê, đồ rán, xào... nhưng mấy đồ đó lại toàn nhưng thứ yêu thích, cắt giảm thấy sao mà khó thế. Chẳng biết đến bao giờ mới dành ra được 1 tiếng/ngày để tập thể dục, cho người nhanh nhẹn, đỡ xì trét.
Mình sẽ kiên trì tiếp tục việc giảm cân, hy vọng xuống được dưới 50kg mà ko ngất xỉu hay nhập viện, sẽ không khó đâu nhỉ, chỉ hơn 2kg nữa thôi mà.

Wednesday, February 20, 2013

Giảm cân

Từ trước đến nay, mình vẫn hâm mộ phương pháp tập luyện thể dục hàng ngày để giảm cân, giữ sức khỏe nhưng từ sau khi em Bông được hơn 1 tuổi, chị giúp việc tin cậy xin về, mình phải từ bỏ niềm đam mê hơn chục năm này. Từ bấy đến nay, cân nặng tuy có lúc tăng có lúc giảm, tăng thì nhiều hơn giảm nhưng mình cũng chưa hề làm gì để cải thiện tình hình.
Đợt vừa rồi thấy bạn thông báo đã thành công trong việc uống nước bí đao + dứa để giảm mỡ máu, giảm mỡ thừa nên mình cũng thử làm theo, hy vọng cũng đạt được kết quả như bạn.
Ngày bắt đầu: 20.02.2013
Cân nặng: 52.5kg
Lịch trình: 
- Sáng: Ăn sáng bình thường + cà phê, đi bộ 30 phút
- Trưa: Ăn trưa bình thường (1 bát cơm/ bữa)
- Chiều: trước khi ăn, uống 1 cốc nước ép bí đao+dứa, ăn 1 bát cơm
Hạn chế đồ ăn nhiều mỡ, đồ ngọt, uống nhiều nước.

Thử một lần xem mình có đủ kiên nhẫn như bạn mình không :D
 Thông tin sẽ được cập nhật 2 tuần/lần, mời các bạn đón xem :D
 

Tuesday, February 19, 2013

Slippers (P2)

Hóa ra là có rất nhiều Cám, mà Cám nào cũng tham lam lắm... 




....lại phải đáp ứng yêu cầu, nhất là các Cám tí tẹo.




Saturday, February 16, 2013

Slippers


Đầu năm bạn gửi cho đường link
http://zoomyummy.com/2011/01/21/how-to-make-simple-crochet-slippers/
gì chứ cái này thì mình làm được
Bạn thích màu gì nào?
 

 

Wednesday, February 13, 2013

Tết




Đây là Tết đầu tiên ở nhà mới. Mọi năm Tết nào cả nhà cũng về đây nhưng năm nay mới thực sự là lo một cái Tết của riêng mình. Kể ra chuẩn bị và mua sắm cũng có chút vui nhưng cũng không ít lo lắng và tranh cãi. 
Năm nay ở riêng nhưng vẫn nhớ những năm trước ở cùng mẹ nên không thể thiếu tắm nước mùi già ngày cuối năm, trẻ con hít hà, cả nhà sực một mùi Tết nồng ấm. Đêm giao thừa, trẻ con ríu rít rủ nhau đi xem bắn pháo hoa. Mặc dù năm nào pháo hoa cũng thế nhưng sao mỗi lần xem vẫn thấy náo nức và hồi hộp thế. 


Vì năm nay ở riêng nên mọi sự cũng có đôi chút khác, như bữa ăn sáng ngày mùng 1. Sáng dậy muộn, ăn tùy theo ý thích chứ không nhất thiết phải đầy đủ dinh dưỡng như những năm trước ở với mẹ.



Năm nay mình bị ốm từ trước Tết nên Tết chủ yếu là ở nhà, vì thế mà có một bạn cũng ở nhà theo. Bạn này chưa biết Tết là gì, chưa thấy thích quần áo đẹp xúng xính đi chơi, vẫn quan niệm mừng tuổi thì tiền là của mẹ, phong bì vàng đỏ mới là của mình nên mẹ ở đâu thì mình ở đó, mọi người đi chơi nhưng mình ở nhà với mẹ cũng chả sao. Thế là mấy ngày Tết hai mẹ con ôm nhau tình củm, ăn hạt dẻ cười, xem máy tính rồi chụp ảnh ọt linh tinh, yêu bạn bé thế!
Mùng 4 rồi, chắc cũng là hết Tết, mấy hôm nữa các bạn bé lại đi học, bố mẹ lại đi làm, mọi việc lại trở về quỹ đạo cũ, một năm qua đi nhường chỗ cho một năm mới đến với bao điều còn ở phía trước. Chúc mọi người năm mới vui vẻ và có nhiều thành công.
xoxo

Saturday, January 26, 2013

One week


Đã 1 tuần kể từ khi chuyển sang nơi ở mới. 
Thực ra cũng chả là mới vì mình đã chuyển đi chuyển lại lần này là lần thứ tư và lần này thì chắc là sẽ ở lại lâu (hy vọng thế!). Chuyển nhà, tất cả mọi việc đều thay đổi: phải dậy sớm và đi ngủ sớm, phải tự lo việc ăn uống cũng như đi chợ nấu cơm, rồi giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa....nói chung là phải tự làm. Đối với tất cả mọi người, việc này là bình thường nhưng với mình, một người chưa một ngày xa bố mẹ thì đây thật sự là sự thay đổi lớn. Nhưng mà, cũng đến lúc phải thay đổi, ai rồi cũng có lúc phải lớn lên.
Cảm ơn bố mẹ đã lo lắng và mọi người đã giúp đỡ động viên, mình đang cố gắng vẫy vùng và chắc chắn là: sẽ ko chìm đâu nhé!
xxx